Hồi Ký lịch sử : Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn I và Quân Khu I
KỂ từ ngày bãi-bỏ các Tòa Ðại-Biểu Chính-Phủ cấp Vùng (một tổ-chức hành-chánh dưới thời “Ðệ-Nhất Cộng-Hòa” của Tổng-Thống Ngô Ðình Diệm, thay-thế các Phủ Thủ-Hiến/Tổng-Trấn cấp Phần/Kỳ dưới thời “Quốc-Gia Việt-Nam” của Quốc-Trưởng Bảo-Ðại), các “Tướng Vùng” (Tư-Lệnh Quân Ðoàn và Vùng Chiến-Thuật) đã hiển-nhiên trở thành Thủ-Hiến hoặc Ðại-Biểu Chính-Phủ tại Vùng của mình rồi.
Sau khi bãi-bỏ luôn chức-vụ Phụ-Tá Hành-Chánh bên cạnh Tư-Lệnh Vùng Chiến-Thuật, các “Tướng Vùng (nay là Quân-Khu)” càng có nhiều quyền-hành hơn đối với các cơ-quan dân-chính cấp Vùng (Khu) mà nhiệm-vụ được xem là những nỗ-lực chính của Chương-Trình Bình Ðịnh & Phát Triển, qua Trung-Tâm Thường-Trực của Hội-Ðồng Bình Ðịnh & Phát Triển Quân-Khu, thuộc Bộ Tư-Lệnh Quân-Khu, mà nhân-viên toàn là quân-nhân, dưới quyền chỉ-huy của Phó Tư-Lệnh Quân-Khu .
Riêng Cảnh-Lực thì hoạt-động đi sát với Quân-Lực hơn, nên Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Lực Vùng/Khu, với tư-cách Trưởng một Cơ-Quan thuộc Quân-Khu, trực-tiếp nhận chỉ-thị từ Tư-Lệnh Quân-Khu.
Nói chung là Cảnh-Lực, nhưng thực-sự thì chỉ có Cảnh-Sát Ðặc-Biệt là có phần lớn trách-vụ tương-quan với Quân-Lực, qua hai ngành Quân-Báo (Phòng Nhì) và Quân-An (An-Ninh Quân-Đội). Ngoài ra, Ðặc-Cảnh cũng chịu trách-nhiệm thực-hiện một trong các mục-tiêu chính của Chương-Trình Bình Ðịnh & Phát Triển: an-ninh nông-thôn.
Theo Sắc-Lệnh của Chính-Phủ cải-tổ Cảnh-Sát Ðặc-Biệt thành Ngành Đặc-Biệt vào năm 1970, một năm trước cuộc cải-tổ của Cảnh-Sát Sắc-Phục, chức-vụ của tôi được xếp vào hàng Giám-Ðốc một Nha-có-nhiều-Sở, và có trách-nhiệm trực-tiếp báo-cáo tình-hình lên Tư-Lệnh Quân-Khu, tức tôi cũng là một Trưởng Cơ-Quan cấp Quân-Khu.
Sau cuộc hội-thảo mà tôi tổ-chức tại Bộ Chỉ-Huy CSQG Khu I, và sau các cuộc thanh-sát của tôi tại từng Tỉnh+Thị và Quận trong Vùng, tôi đã nhận thấy Đặc-Cảnh Vùng I có một tiềm-năng rất lớn, cần được khai-dụng tối-đa.
Tuy nhiên, trong bối-cảnh chiến-tranh và trước ưu-thế đương-nhiên của phía quân-sự, tôi cần trước tiên đạt được cảm-tình và niềm tin của giới quân-nhân.
Trong tinh-thần đó, để bắt đầu các hoạt-động đối-ngoại của Ngành, tôi phải sớm đến ra mắt các cấp lãnh-đạo và điều-hành Quân-Khu ở đây.
Trung-Tướng Ngô Quang Trưởng
Tại Quân-Khu I, tôi ít gặp Trung-Tướng Tư-Lệnh Ngô Quang Trưởng, nếu so-sánh với các Trung-Tướng Tư-Lệnh Vĩnh Lộc, Lữ Lan, Ngô Du, Nguyễn Văn Toàn, như hồi tôi còn làm việc ở Quân-Khu II. Tướng Trưởng dùng phần lớn thì giờ của ông để đi thị-sát bên ngoài, ít ở văn-phòng.
Tuy thế, trong tâm-tưởng tôi cảm thấy gặp-gỡ và gần-gũi ông thường-xuyên. Viên trung-tướng ấy, như ở Sài-Gòn cũng như ở Vùng II tôi nghe nhiều người ca-tụng, quả là một nhân-vật lý-tưởng của xã-hội đương-thời. Ðịa-vị của người quân-nhân đã dược nâng lên hàng đầu trong bốn giới ―Quân, Công, Cán, Chính―mà người quân-nhân ấy lại đã ở trên đỉnh cao của chức-vụ (“Tướng Vùng” là “lãnh-chúa” của Vùng rồi). Nào là được đề-bạt lên chức-vụ cao hơn ở Trung-Ương nhưng ông thoái-thác, tình-nguyện ở lại trấn-giữ vùng địa-đầu đầy gian-nguy này của Quê Hương; nào là tận-tụy dồn hết tâm-trí, công-sức và thì-giờ vào công cuộc chống Cộng ngay ở trận tiền, hiếm khi hưởng-lạc ở thị-thành; nào là được Tổ-Chức Liên-Phòng Ðông-Nam-Á (SEATO= South East Asia Treaty Organization) mời qua Thái-Lan hàng tháng để thuyết-trình về nỗ-lực và kinh-nghiệm chiến-trường Việt-Nam; nào là không có tham-vọng chính-trị nên được Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu tin yêu, an-tâm rằng ông sẽ không bao giờ ly-khai Trung-Ương như toan-tính của cựu Trung-Tướng Nguyễn Chánh Thi ngày xưa . . .
Một hôm, trong lúc chờ đợi tập-trung tài-liệu đem đi họp lần đầu tiên với Quân-Ðoàn I tại văn-phòng của Đại-Tá Hoàng Mạnh Ðáng, Tham-Mưu Trưởng Quân-Ðoàn và Quân-Khu, một số sĩ-quan cao-cấp đã ngẫu-nhiên đề-cập với tôi về Trung-Tướng Trưởng: nào là ông đã nghiêm-phạt một viên tướng Tư-Lệnh Sư-Ðoàn vì liên-đới chịu trách-nhiệm trong vụ một đơn-vị thuộc quyền lùa bò của dân-nhân; nào là ông đã trừng-trị một viên đại-tá Trưởng Cơ-Quan vì tham-nhũng đối với ngân-sách Phát-Triển Nông-Thôn; nào là ông dùng trực-thăng bay khắp Quân-Khu, đích-thân kiểm-soát tình-hình mọi mặt, mọi nơi, kể cả giám-sát tác-phong kỷ-luật của quân-nhân dọc đường cũng như tại các đồn trại xa-xôi, vào những ngày giờ bất-ngờ nhất; nào là ông chỉ mặc chiến-phục với áo giáp, mũ sắt, sẵn-sàng tác-chiến bất-cứ lúc nào . . . Dư-luận cũng đồn là ông đã từng tát tai một viên Bộ-Trưởng hãnh-tiến tại phi-trường . . .
Vô-số việc làm điển-hình của Tướng Trưởng đã được kể lại với tôi bằng lời-lẽ và thái độ đầy thán-phục, gây trong tôi một xúc động mạnh và một ấn-tượng sâu, đến nỗi sau đó, lúc tôi leo lên giữa chừng cầu thang dẫn đến văn-phòng của ông và của Đại-Tá Ðáng, thình-lình gặp ông bước xuống, tôi bỗng khựng người. Sừng-sững trước tôi quả là hình-ảnh vĩ-đại của một “người hùng” mặc-áo-giáp, đội-mũ-sắt, thực-tế mà hoang-đường như trong huyền-thoại thời xưa. Ông hỏi tôi đến làm gì, tôi nghẹn-ngào nói không nên lời, khiến Đại-Tá Lê Quang Nhơn, Chánh-Sở I An-Ninh Quân-Ðội, cùng đi với tôi, phải trả lời thay.
Thế là tôi đã có một lãnh-tụ chống-Cộng khả-tín cho toàn Vùng Chiến-Tuyến sôi-sục này.
Thiếu-Tướng Hoàng Văn Lạc
Trung-Tướng Ngô Quang Trưởng đã đồng-ý để chúng tôi―là Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Sát Quốc-Gia Khu I, Trưởng Phòng 2 Quân-Ðoàn I & Quân-Khu I, Chánh Sở I An-Ninh Quân-Đội, và tôi là Giám-Ðốc Ngành Ðặc-Biệt Khu I, cùng “Người Bạn Ðồng-Minh” của tôi―họp mặt hàng tuần tại văn-phòng của Đại-Tá Hoàng Mạnh Đáng, Tham Mưu Trưởng của ông.
Ðó là nỗ-lực phối-hợp tình-báo và hành-quân.
Còn về an-ninh lãnh-thổ/nội-chính thì chúng tôi gặp nhau tại văn-phòng của Thiếu-Tướng Hoàng Văn Lạc, Tư-Lệnh Phó Quân-Khu.
Tham dự tại đây có thêm Phụ-Tá CHT/CSQG Khu I đặc-trách Phụng-Hoàng, tức là Phụ-Tá Tổng-Thư-Ký Trung-Tâm Thường-Trực của Ủy-Ban “Phụng Hoàng” Quân-Khu I, nhưng không có “Người Bạn Ðồng-Minh”.
Ngay trong phiên họp mà lần đầu tiên có tôi, Tướng Lạc nhấn mạnh đến tình-hình an-ninh chung, nhất là ngay giữa và xung quanh Thị-Xã Ðà-Nẵng, nơi Quân-Ðoàn I và Quân-Khu I đặt tổng-hành dinh, nơi bây giờ là thủ-phủ của Miền Trung.
Các vấn-đề điển-hình được nêu ra :
Kho Xăng lớn nhất của Quân-Khu I ở Liên-Chiểu, sát bên chân Ðèo Hải-Vân, đã bị Việt-Cộng tấn-công mấy lần ; các bồn xăng dự-trữ quan-trọng khác ở giữa nội-thành Đà-Nẵng cũng bị đặc-công Việt-Cộng cắt rào thép gai dở chừng (năm rồi đã bị đặt bom phá hủy một số lượng lớn xăng dầu); xe lửa từ Huế, vào khỏi hầm Ðèo Hải-Vân là bị Việt-Cộng giật mìn đều đều; đặc-biệt là ở phía nam Núi Ngũ-Hành-Sơn, phi-cơ trực-thăng của Trung-Tướng Ngô Quang Trưởng thường bị Việt-Cộng bắn sẻ, nên ông phải tránh vùng đó bằng cách bay vòng ra xa...
Tôi không cần thắc-mắc tại sao Bộ Tư-Lệnh Quân-Đoàn I & Quân-Khu I và Bộ Chỉ-Huy Cảnh sát Quốc gia Khu I đóng ở đó, mà các cơ-quan/đơn-vị Quân-Lực và Cảnh-Lực sở-tại đã không thanh-toán được các ung-nhọt kinh-niên này.
Tôi liền tự-nguyện đảm-trách việc phục-hồi và bảo-đảm an-ninh lâu dài cho các nơi kể trên.
Tôi còn đề-nghị để cho Cảnh-Lực nói chung, Ngành Ðặc-Biệt nói riêng, do tôi đích-thân nhập cuộc, đảm-nhận vai trò chủ-trì trong các hoạt-động cả chìm lẫn nổi, tiễu-trừ cộng-sản và duy-trì an-ninh lãnh-thổ, bất-cứ tại vùng đất nào có thường-dân cư-trú và sinh-hoạt, bắt đầu từ các thị-xã, quận-lỵ, trên khắp Quân-Khu.
Tôi chỉ xin một chữ ký của Tư-Lệnh Quân-Ðoàn và Quân-Khu, thông-báo việc này cho hết thảy các cơ-quan và đơn-vị quân-sự trên toàn Vùng đều biết để tuân-hành.
Trung-Tướng Ngô Quang Trưởng, Tư-Lệnh Quân-Ðoàn I và Quân-Khu I, đã chấp-thuận đề-nghị ấy của tôi.
Phòng Nhì và An-Ninh Quân Ðội
Nói chung thì quân-nhân không ưa gì cảnh-nhân; nói riêng thì, trong lãnh-vực tình-báo, có sự bất-đồng ý-kiến, nếu không muốn nói là tranh-giành ảnh-hưởng giữa Quân-Báo, Quân-An, với Cảnh-Sát Quốc-Gia [Đặc-Cảnh]. Tuy thời-gian sau này quân-nhân các cấp được biệt-phái qua Cảnh-Lực rất đông, và sĩ-quan quân-lai nắm giữ đa-số chức-vụ chỉ-huy trong ngành Áp-Pháp, nên sự giao-tiếp giữa hai bên ở cấp cao và ở bề mặt đã được cải-thiện khá nhiều ; nhưng trong các đụng chạm hằng ngày, kể cả trong việc phối-hợp công-tác, phần lép vế vẫn thường dành cho phía cảnh-nhân.
Ai cũng biết, trong địa-hạt tình-báo quân-sự, các chuyên-viên quân-nhân đương-nhiên thành-thạo hơn; huống chi trong thời chiến, Quân-Báo được trang-bị các phương-tiện máy-móc, dụng-cụ và kỹ-thuật tối-tân qua nguồn quân-viện là ngân-sách chính-yếu của Hoa-Kỳ; được sự yểm-trợ của không-ảnh; được ưu-tiên khai-thác các tài-liệu bắt được tại chiến-trường; được ưu-tiên thẩm-vấn mọi nguồn tin, kể cả hồi-chánh-viên, can-phạm và tù-binh do Ðặc-Cảnh bắt được. Ðiểm yếu của Ðặc-Cảnh là cũng thu-lượm tin-tức quân-sự, nhưng thiếu hoàn-cảnh xác-nhận, lại thừa cảnh-giác bị-trách, nên tin-tức nào nhận được cũng đều chuyển tiếp đến Phòng Nhì; rốt cuộc có nhiều báo-cáo của các cấp cao mà chỉ có giá-trị thấp, thậm-chí không có giá-trị gì. (Các cấp lãnh-đạo Ðặc-Cảnh ở Trung-Ương hầu như không chú ý đến điều này.)
Ðối với tôi, vấn-đề phân-minh hơn. Ðặc-Cảnh mà cũng am-tường về quân-sự thì lại càng tốt chứ sao. Thí-dụ, để đạt được điều đó, suốt nhiều năm qua, tôi đã nhịn ăn điểm-tâm mỗi ngày để kịp đến dự các buổi thuyết-trình sáng sớm tại Bộ Tư-Lệnh Quân-Ðoàn II, hồi còn đóng ở Pleiku, và Bộ Tư-Lệnh Quân-Khu II, hồi đã dời về Nha-Trang, để theo sát diễn-biến tình-hình và nắm vững các vấn-đề quân-sự khắp Vùng, hòa mình với các cấp chỉ-huy các giới quân-nhân, nên khi lâm-sự là bản-thân được nể-vì và do đó công-vụ được phối-hợp chân-tình.
Tuy nhiên, mỗi cơ-quan có một chức-năng riêng, mỗi phần-vụ có một trách-nhiệm riêng. An-ninh và tình-báo đâu phải chỉ đóng khung trong phạm-vi quân-sự, dù cho đất nước đang trong tình-trạng chiến-tranh.
Cộng-sản không phải chỉ là các đơn-vị quân-sự hay các lực-lượng vũ-trang, phục-kích, tấn-công. Nếu không có các lực-lượng chính-quy làm gió bão, thì chính các tổ-chức chính-trị và dân-sự của địch cũng vẫn là những ổ ẩn và nôi nuôi cho các loại mối-mọt và dịch-khí, đủ sức đục rỗng, xói mòn, làm sụp đổ nền móng của Quốc-Gia.
Ðó là Ðảng Nhân Dân Cách Mạng (Ðảng Lao Ðộng trá-hình) ; Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng; Chính Phủ Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam ; các hội đoàn nhân dân như Công Ðoàn, Nông Hội, Phụ Nữ, Thanh Niên, Sinh Viên, Học Sinh; với các Ðảng Ủy, Ủy Ban Mặt Trận, cơ quan nhà nước, chi nhánh hội đoàn, từ trung ương xuống đến xã thôn; các bộ-phận điệp-báo, đặc-công, tuyên-truyền, địch-vận, trí-vận, tôn-giáo-vận, kinh-tài, tiếp-tế, giao-liên...
Tất cả đều là đối-tượng của Ðặc-Cảnh ; mà chúng lại là những kẻ thù siêu-biên-giới, vạn-trạng thiên-hình.
Ðồng-ý với nhận-thức đó của tôi, Đại-Tá Phạm Văn Phô, Trưởng Phòng 2 Quân-Ðoàn I và Quân-Khu I, đã thỏa-thuận thông-báo và chuyển-giao cho tôi tất cả những tin-tức và tài-liệu nào có liên-quan đến chính-trị và dân-sự Việt-Cộng mà phía Quân-Báo có được.
Phần tôi thì chỉ cung-cấp cho Phòng Nhì những tin-tức và tài-liệu nào mà tôi đã đích-thân lọc lựa, kiểm xác, có giá-trị cao.
Từ trước đến nay, tất cả các cơ-quan tình-báo cũng như đơn-vị hành-quân khắp nước đều căn-cứ vào tài-liệu “Trận Liệt Việt-Cộng” do Phòng Nhì soạn-thảo, như một bộ từ-điển tổng-hợp về tổ-chức và nhân-sự của địch, để truy-tầm, phát-hiện, và xác-định lý-lịch cùng chức-vụ của từng phần-tử cộng-sản có được trước mặt hoặc trong tay.
Tuy nhiên, nhận thấy về phía chính-trị và dân-sự thì Ngành Ðặc-Cảnh của tôi có đầy-đủ dữ-kiện hơn, nên tôi đề-nghị, và Bộ Tư-Lệnh Quân-Ðoàn I và Quân-Khu I đã chấp-thuận, từ nay trở đi “Trận-Liệt Việt Cộng” được chia ra làm hai phần: Phòng Nhì chỉ lập Trận Liệt Quân-Sự, còn Trận Liệt Chính-Trị thì tôi đảm-nhận cho Ngành Ðặc-Cảnh của tôi thực-hiện, cùng được lưu-hành và sử-dụng khắp Quân-Khu, cũng như phổ-biến lên Trung-Ương (Bộ Tổng-Tham-Mưu, Phủ Ðặc-Ủy Trung-Ương Tình-Báo, Bộ Chiêu-Hồi, Bộ Tư-Lệnh Cảnh sát Quốc gia, v.v...) và vào Quân-Khu II là lãnh-thổ giáp-biên, để mọi cơ-quan đơn-vị đều tham-khảo trong đó tất cả những gì có liên-quan đến Việt-Cộng ở Miền Trung.
Dưới thời Thiếu-Tướng Nguyễn Cao Kỳ làm Chủ-Tịch Ủy-Ban Hành-Pháp Trung Ương, Đại-Tá (về sau là Thiếu-Tướng) Nguyễn Ngọc Loan, Giám Ðốc An-Ninh Quân-Ðội, được cử kiêm-nhiệm Tổng-Giám Ðốc Cảnh-Sát Quốc-Gia, đã ra lệnh cho Cảnh-Sát phải cung-cấp mọi tin-tức tài-liệu cho Quân-An. Từ đó về sau, việc ấy đã thành thông-lệ . . .
Nhưng tôi không chịu giới-hạn sự phối-hợp giữa hai Ngành trong chừng-mực quá giản-đơn như trên. Thí-dụ: lâu nay Quân-An chỉ cần căn-cứ vào bảng kết-quả sưu-tra văn-khố của Cảnh-Sát để thông-qua quá-trình hoạt-động chính-trị của các ứng-viên Việt-Nam xin vào làm việc tại các công-sở, quân-cứ, và tư-hãng của Hoa-Kỳ. Tôi để ý thấy tại các bộ-phận Văn-Khố Cảnh-Sát (Sắc-Phục) lúc nào cũng có khá nhiều hồ-sơ cá-nhân hoạt-động cộng-sản ứ đọng, chưa được lập phiếu và xếp loại đưa vào hệ-thống lưu-trữ để dùng trong khâu sưu-tra. Ngoài ra, có những quân-nhân biệt-phái qua các cơ-quan hành-chánh ; những quân-nhân đắc-cử vào các chức-vụ dân-cử ; và cả những quân-nhân mà không phải lúc nào cũng ở trong trại binh : họ hưởng quy-chế quân-nhân, ngoài vòng quyền-hạn của Cảnh-Sát, nhưng đồng-thời họ đã vượt ra khỏi tầm tay kiểm-soát của Quân-An.
Tôi đặt vấn-đề với Đại-Tá Lê Quang Nhơn, Chánh Sở I An-Ninh Quân-Đội, và ông đã tán-đồng ý-kiến của tôi, trình ý-kiến thuận lên Cấp Trên, để hai Ngành phối-hợp với nhau một cách chặt-chẽ và rộng-rãi hơn, cả trên bình-diện giám-thị, theo-dõi, lẫn trong công-tác điều-tra, xử-lý, kể cả câu-lưu và thẩm-vấn, nhất là về mặt phản-gián, đối với các phần-tử nội-tuyến, cơ-sở nằm vùng của đối-phương trong hàng-ngũ quân-nhân . . .
Trung-Tâm Thường-Trực Bình-Ðịnh và Phát-Triển Quân-Khu I
Nếu một Chính-Quyền phải làm một lần cả hai công việc, giữ nước và dựng nước, thì Hội-Ðồng Bình-Ðịnh và Phát-Triển là tổ-chức dựng nước vậy.
Tuy trong Chương-Trình có một mục-tiêu “vô-hiệu-hóa hạ-tầng cơ-sở của Việt-Cộng, vãn-hồi an-ninh cho Xã Ấp nông-thôn”, nhưng nhiệm-vụ ấy đã được giao khoán, trên danh-nghĩa, cho Ủy-Ban Phụng-Hoàng, và trên thực-tế, cho Quân-Lực và Cảnh-Sát Quốc-Gia, mà các phương-tiện hoạt-động thì đã có nguồn cung-cấp từ gốc ở Trung-Ương rồi. Còn lại các mục-tiêu khác, như giúp-đỡ nông-dân tăng-gia sản-xuất lúa gạo, chống nạn mù chữ và nâng cao trình-độ học-vấn của dân quê, khám chữa bệnh-tật và bảo-vệ sức khỏe cho đồng-bào, xây-đắp cầu đường để đáp-ứng nhu-cầu vận-tải giao-thông, mở rộng mạng lưới thông-tin để phổ-cập đến hạ-tầng tin-tức thời-sự và chính-sách luật-lệ của Chính-Quyền, v.v... thì có kèm theo ngân-sách để mua phân bón, cất thêm trường học, bệnh-xá, cầu, đường, trạm thông-tin, v.v... nên hấp-dẫn các nhà-thầu và lôi-cuốn các cấp chức liên-hệ với việc gọi-thầu, đấu-thầu hơn.
Lần đầu tiên tôi đến với Trung-Tâm Thường-Trực Bình-Ðịnh và Phát-Triển Quân-Khu I thì gặp lúc Bộ Thương-Mại và Kỹ-Nghệ đang cùng Bộ Tư-Lệnh Quân-Khu I cứu xét vấn-đề một số thương-gia Hoa-Kiều xin khai-thác quế ở vùng Quận Quế-Sơn (thuộc Tỉnh Quảng-Tín) là vùng bán-an-ninh.
Quế là một nguồn lợi lớn, Việt-Cộng cũng giành.
Trước đó, Thiếu-Tướng (sau này là Trung-Tướng) Nguyễn Văn Toàn đã “tranh-thủ” thế nào mà báo-chí mệnh-danh ông là “Quế tướng-công”. Tôi đứng về mặt an-ninh, tình-báo, chính-trị, kinh-tế và dân-sự, góp thêm ý-kiến với Trung-Tâm, vì ngại các nhà quân-sự đang phải đương-đầu với các bộ óc tài-phiệt của giới phú-thương. Tôi đề-nghị để Đại-Tá Nguyễn Xuân Lộc, Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Lực Vùng I, cùng tham-gia phái-đoàn Quân-Khu đến tận nơi nghiên-cứu tận-tường.
Bỗng-nhiên có lệnh cấm Đại-Tá Lộc vào Tỉnh Quảng-Tín.
Tôi thuyết-phục Lộc, và ông đã nghe theo tôi : cứ đi, vì đó là quyền của mình ; mình đi về việc của mình. Tôi cùng đi với ông.
Có lần tôi khám-phá thấy Trung-Tâm Bình-Ðịnh và Phát-Triển Quân-Khu I đã dùng cả hai cảnh-nhân, một đại-úy và một thượng-sĩ, được Bộ Chỉ-Huy Cảnh-Lực Vùng I biệt-phái đến để “phối-hợp công-tác”, vào việc nấu nước pha trà, phục-vụ cho các sĩ-quan và hạ-sĩ-quan quân-nhân tùng-sự tại Trung-Tâm này !
Tôi trình vụ này lên Đại-Tá Lộc và ông đã rút các nhân-viên kia về.
Sự Phối-Hợp Hoạt-Động Giữa An-Ninh & Phản-Gián Chính-Trị & Quân-Sự tại Miền Trung
Một thời-gian sau, sau khi đã lập được sự thân-cận, tin-cậy và nể-vì nhau giữa các cơ-quan Cảnh-Sát Quốc-Gia (Ngành Đặc-Biệt), Phòng Nhì, và An-Ninh Quân-Đội, ở cấp Quân-Khu/Vùng rồi, tôi đã tiến xa hơn, đề-nghị, và đã được Trung-Tướng Ngô Quang Trưởng chấp-thuận, để Bộ Tư-Lệnh Quân-Khu I tổ-chức một cuộc gặp mặt giữa các Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh sát Quốc gia với các Trưởng Ty/Phòng An-Ninh Quân-Đội của các Tỉnh/Thị và với các Trưởng Phòng Nhì của các Tiểu/Đặc-Khu toàn Miền Trung, để chính-thức-hóa và cụ-thể-hóa sự phối-hợp công-tác giữa 3 ngành an-ninh, tình-báo và phản-gián dân và quân-sự nói trên, ở cấp Tỉnh/Thị thuộc quyền.
Buổi họp đặc-biệt ấy đã diễn ra tại hội-đường Bộ Tư-Lệnh Quân-Đoàn I & Quân-Khu I, dưới quyền chủ-tọa của Thiếu-Tướng Hoàng Văn Lạc, Phó Tư-Lệnh Quân-Khu I, đại-diện Trung-Tướng Ngô Quang Trưởng, Tư-Lệnh Quân-Đoàn & Quân-Khu.
Vì Tổng-hành-dinh của Bộ Tư-Lệnh Quân-Đoàn I & Quân-Khu I kiểm-soát việc vào/ra nghiêm-ngặt, nên tôi đã đích-thân hướng-dẫn đoàn xe của các Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh sát Quốc gia Tỉnh/Thị thuộc Khu I từ Bộ Chỉ-Huy Cảnh-Lực Vùng vào cổng Trại, đến tận hội-đường của Quân-Khu.
Cũng như trong các trường-hợp khác, tôi vừa đề-xướng, vừa tổ-chức, vùa làm cấp chỉ-huy, vừa làm nhân-viên chấp-hành.
* * * * *
Ngoài ra, Trung-Tướng Ngô Quang Trưởng cũng đã chấp-thuận cho tôi dùng một nhân-viên Đặc-Cảnh, dù chỉ là hạ-sĩ-quan, đóng vai đại-úy Quân-Lực, tham-gia Phái-Đoàn Quân-Sự của Việt Nam Cộng Hòa, trong Ban Liên-Hợp Quân-Sự 4-Bên (sau này chỉ còn 2-Bên), để thực-hiện các công-tác điệp-báo nhắm vào 2 nhóm cộng-sản Ba-Lan và Hung-Gia-Lợi, dự-trù nấp dưới danh-nghĩa thư-ký của Trung-Tá Vinh, Phó Trưởng Phái-Đoàn Việt Nam Cộng Hòa tại Quân-Khu I―tức Khu-Vực II chiếu theo Hiệp-Định Paris 1973.
(Việc cài viên-chức Đặc-Cảnh vào với Phái-Đoàn Quân-Sự Việt Nam Cộng Hòa đã từng được tôi đề-xướng thời-gian tôi còn điều-khiển Ngành Đặc-Cảnh tại Vùng II, điển-hình với vụ Thiếu-Tá Trần Văn Thả, Chánh Sở Đặc-Cảnh Tỉnh Bình-Thuận [được sự tán-trợ của Đại-Tá Tỉnh-Trưởng kiêm Tiểu-Khu-Trưởng Ngô Tấn Nghĩa], đưa một trung-sĩ Đặc-Cảnh vào giả làm một đại-úy Quân-Lực Việt Nam Cộng Hòa để tiếp-cận một mục-tiêu là thành-viên của “Chính-Phủ Cách-Mạng Lâm-Thời Miền Nam Việt-Nam” trong “Ban Liên-Hợp Quân-Sự 4-Bên” đóng ở Phan-Thiết.)
Sở I An-Ninh Quân-Đội cũng đã trường-kỳ biệt-phái một thiếu-tá cầm đầu 5 sĩ-quan và hạ-sĩ-quan, đến làm việc chung với Toán “Thạch Mã” (giám-thị & theo-dõi các thành-viên của các Phái-Đoàn cộng-sản Ba Lan và Hung Gia Lợi trong Ủy-Hội Quốc-Tế nói trên) thuộc Ngành Đặc-Biệt Khu I của tôi.
Phòng Nhì Quân-Đoàn I cũng đã biệt-phái thường-trực một trung-úy, để cùng với viên-chức CSĐB của tôi đến hoạt-động ngày/đêm tại Tỉnh Quảng-Nghĩa, bên cạnh Bộ Chỉ-Huy Tiểu-Khu, các Bộ Chỉ-Huy Trung-Đoàn, các Bộ Chỉ-Huy Chi-Khu, Ty Chiêu-Hồi, Ty Xã-Hội, Ty Y-Tế, v.v... để cấp Quân-Khu có thể cùng với địa-phương kịp-thời khai-thác tin-tức & tiếp-cận tại chỗ mọi nguồn tin (VC bị hạ-sát, bị bắt, hồi-chánh; thường-dân ngộ-nạn, tỵ-nạn, được ta giải-thoát; v.v...), nhằm mục-đích tuyển-chọn, xây-dựng và sử-dụng làm tình-báo-viên xâm-nhập vào, hoặc nội-tuyến, bên trong hàng-ngũ đối-phương―vì Quảng-Nghĩa là nơi có nhiều cơ-hội nhất để tìm-kiếm các đầu-mối này...
* * * * *
Những sáng-kiến và nỗ-lực ấy của tôi, nhằm thắt chặt mối tương-quan và sự phối-hợp hoạt-động giữa các cơ-quan nói trên, đã tạo nên không-khí và hoàn-cảnh thuận-lợi hơn cho công-tác của các cấp Cảnh-Sát Quốc-Gia/Cảnh-Sát Đặc-Biệt trên toàn Vùng/Quân-Khu I từ đó trở đi.
Lê Xuân Nhuận
Xem tiếp : Trung-Tướng Ngô Quang Trưởng trong trách-vụ Đại-Biểu Chính-Phủ tại Miền Trung.