Vu Lan Thắng Hội tại Từ Đàm

01 giờ30 chiều Chủ nhật, ngày 18 tháng 08 - 2024,

Xem tiếp...
<November 2024>
SunMonTueWedThuFriSat
272829303112
3456789
10111213141516
17181920212223
24252627282930
1234567
Cỡ chữ:  Thu nhỏ Phóng to
Phó Chủ Tịch Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa : NGÔ ĐÌNH DIỆM
Tác giả: Hồi-Ký Lê Xuân Nhuận

 

Phó Chủ Tịch Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa :  NGÔ ĐÌNH DIỆM

Hồi-Ký Lê Xuân Nhuận

          Ngày 23-10-2011, tôi được người quen ở đường Willet gọi báo là có một người muốn được gặp tôi, nên tôi đến gặp.

          “Người ấy” tự giới thiệu là “đàn em thân-tín” của cố Đại Tá Nguyễn Hữu Duệ (Mời xem).

          Người ấy giải-thích trường-hợp gặp tôi :

          – Vào năm 2004, Đại Tá Nguyễn Hữu Duệ có nhờ tôi mang bỏ vào thùng thư Bưu-Điện một bức thư gửi cho ông Lê Văn Anh, ở Số 5 Đường Willet Court, Thành Phố Alameda.  Tôi không biết rõ trong thư viết gì.  Nhưng tôi để ý thấy ông cũng là người ở Thành Phố Alameda, mà trong hồi ký của ông đăng báo cũng như in sách thì có đề cập đến Đại Tá Duệ.  Hôm nay tôi muốn gặp ông, song sợ đường-đột chưa biết tính tình của ông thế nào, nên ghé vào nhà Ông Lê Văn Anh để hỏi dò trước, vì nghĩ rằng chắc hai ông có quen biết nhau; do đó Ông Anh mới gọi đến ông.         

          Tôi hỏi mục-đích người ấy muốn gì.

          Người ấy đáp là bất-đồng với những bài-viết của tôi, nhưng muốn thử-thách xem tôi có dám phổ biến một bài xác-nhận là có kết-quả cụ-thể trong việc cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm và cố Cố Vấn Ngô Đình Nhu thương thảo với Ông Hồ Chí Minh và phe cộng sản Bắc Việt.

          Thấy chuyện có vẻ hấp dẫn, tôi mời người ấy vào một nhà hàng để ngồi nói chuyện cho thoải mái hơn.

          Người ấy yêu cầu tôi giữ bí mật tính danh, địa chỉ của mình. Tôi hứa.

          Mở đầu, người ấy nói là cuốn sách “Nhớ lại những ngày ở cạnh Tổng Thống Ngô Đình Diệm” không phải hoàn toàn do Đại Tá Nguyễn Hữu Duệ viết, mà ổng chỉ thảo nguệch ngoạc mấy đoạn hồi ký, rồi có người khác sửa giùm, phỏng vấn mà viết thêm vào, cũng như tự họ viết thêm.

          Tôi hỏi : “Làm sao ông biết ?”

          Người ấy trả lời :

          – Tôi là bạn thân (xưa cùng đơn-vị và cùng tổ chức), hồi đó tôi ở gần ổng, thường đến thăm ổng, nên có nghe thấy việc này.  Nhưng họ đã viết lung tung, thí dụ :  đại tá Trưởng Phòng II Quân Đoàn II là Trịnh Tiếu mà họ viết là Trịnh Tiến ; khi ổng nhắc chuyện có người nói là dân chúng Miền Trung không thích bị đi  Dinh Điền tận trên Cao Nguyên ─ là nói về chuyện Dinh Điền dưới thời Đệ Nhất Cộng Hòa ─ nhưng họ lại gài vào chuyện ổng làm Tỉnh Trưởng Thừa Thiên sau này, viết rằng sau này khi ổng ở Huế có rất nhiều người xin đi Dinh Điền mà không đi được.  Thật ra, thời gian ổng làm Tỉnh Trưởng ở Huế dưới thời Đệ Nhị Cộng Hòa, thì đâu còn có chương trình Dinh Điền mà đòi xin đi !  v.v...

          Tôi đã có đọc cuốn sách ấy rồi, và thấy không cần bình luận gì thêm, mà chỉ nôn nóng được nghe người ấy cho biết “kết quả cụ thể” của việc đàm luận giữa họ Ngô và họ Hồ mà thôi.

          Tôi nói :

          – Xin ông kể ngay về vụ liên lạc giữa các lãnh tụ hai Miền.

          Người ấy vẫn còn nói thêm :

          – Tôi muốn để ông biết rõ, là Đại Tá Duệ trung thành tuyệt đối với Tổng Thống Ngô Đình Diệm, và cả dòng họ Ngô Đình ; và tôi cũng thế.  Dù Đại Tá Duệ trình độ không cao*, nhưng tôi rất kính phục ổng, là một mẫu người “trung can nghĩa khí”, đã được “Cụ Tổng”, “Ông Cố” và “Cậu Út” thương yêu, thì quyết trọn đời tôn thờ lãnh tụ ân nhân của mình, chứ không thay đổi lập trường như một số khác có trình độ cao hơn ổng.  Và đó chính là nỗi khổ tâm trọn đời của ổng, như tôi sắp kể tiếp theo.

* * * * *

          * Sau đó, tôi tìm đọc lại bức thư của cố Đại-Tá Nguyễn Hữu Duệ viết gửi Ông Lê Văn Anh, mới thấy quả thật là Duệ “trình độ không cao.”  Ai lại không nhớ ngày (tháng, năm) mình đến làm Tỉnh Trưởng/Thị Trưởng Thừa Thiên/Huế, bao lâu, trong thư hồi âm cho Ông Lê Văn Anh.  (Viết thư tức là có đủ thì giờ tra cứu, chứ đâu là phải trả lời điện-thoại tức thì, mà bảo rằng mình chưa kịp nhớ ra, hay là nhớ sai ? )

          Tôi đưa máy điện thoại lên, định chụp hoặc nhờ kẻ khác chụp giùm một vài tấm ảnh, nhưng bị người ấy chối từ.

          Tôi đành im lặng ngồi chờ.  Người ấy xích tới gần tôi, nói chậm và rõ vào sát tai tôi.  Đại-ý như sau :

          – Trước cuộc chính-biến 1-11-1963, Đại-Tá (lúc ấy còn là Thiếu Tá) Nguyễn Hữu Duệ sai tôi mang một mật thư của Tổng Thống Ngô Đình Diệm ra Huế để kín đáo trao tận tay cho Ông Cố Vấn Ngô Đình Cẩn.  Tôi đã ra Huế vào ngày 30-10-1963, nhưng vì lo ngại đám người hầu việc tại nhà “Cậu Út” đã bị “Đức Cha” mua chuộc, nên tôi nấn ná chờ xem có ai là bạn cũ không ; mãi đến chiều ngày 1-11-1963 thì biến cố lớn xảy ra, thành thử tôi chưa trao được mật thư của “Cụ Tổng” cho “Cậu Út”.

          Sau đó, vào lại Sài Gòn, chờ-đợi cho đến khi có dịp may thoáng gặp lại Thiếu Tá Nguyễn Hữu Duệ trong tình huống mới, tôi quá bức xúc nên mất tự chủ, đã gật gật đầu, xem như báo cáo là đã hoàn thành công tác mà ổng giao cho, để ổng an tâm chịu đựng hoàn cảnh khó khăn.  Lỡ rồi, từ đó cho đến ngày nay, tôi vẫn còn giữ mật thư nói trên. . . .

          Tôi hỏi nhẹ nhàng :

          – Nhưng ông là người thân tín, vả lại tình hình đã lắng yên rồi, mà Đại Tá Duệ đã làm việc lại, đã thăng lên cấp đại tá, đã được cử làm Tỉnh Trưởng Thừa Thiên, bây giờ đã qua Mỹ rồi, còn gì cấn-cái mà ông không nói thẳng ra cho Đại Tá Duệ biết rõ Sự Thật ?

          Người ấy lắc đầu :

          – Ông không là người trong cuộc, nên ông không hiểu rõ đâu. Tôi xin tóm tắt như sau :

          “Sau khi chế độ Đệ Nhất Cộng Hòa sụp đổ, hai phía ─kể công cũng như kết tội─ đều nhắm vào hai nhân vật Ngô Đình Diệm và Ngô Đình Nhu, nhất là về vụ tiếp xúc với phe bên kia.

          “Phía kết tội thì chê bai là phản bội Đồng Minh, phản bội Chính Nghĩa Quốc Gia, đem dâng Miền Nam cho Miền Bắc, chịu làm đàn em dưới trướng của họ Hồ.

          “Phía kể công thì đề cao tinh-thần tự chủ, tái lập hòa bình, tạo nên cơ hội cho Miền Nam ổn định, giúp cho dân giàu nước mạnh, Việt Nam Cộng Hòa trường-tồn.

          “Chúng tôi ─những người của chế-độ cũ─ tất nhiên là phía kể công.  Nhưng đại đa số thì chỉ kể công dựa trên lý thuyết, dựa trên ước muốn, dựa trên cảm tính, chứ không đưa ra một kết quả nào rõ ràng. . . .”

          Tôi vội xen ngang :

          – Thế sao ông bảo là có kết quả cụ thể ?

          Người ấy khoát tay :

          – Khoan đã, để tôi nói hết.  Rắc rối là phía kể công lại chia ra làm hai bên.  Bên này thì chỉ đề cập đến việc thương thảo như một giả thuyết, như một kế hoạch tuyệt vời, nhưng chưa thực thi thì bị Hoa Kỳ phá vỡ nên mất cơ hội bằng vàng.  Bên kia thì cho là đã bắt đầu, có chỉ dấu tốt, nhưng bị Đồng Minh ngáng chân dở chừng nên mang uất hận ngút trời. . . .

          – Phần Đại Tá Duệ, và ông ?

          – Ổng cũng như tôi, dù đứng về phía kể công ; nhưng lại . . . khác bên.  Bên Đại Tá Duệ thì là số đông ─đúng ra là ổng đã chịu ảnh hưởng của họ─ Họ khẳng định là không có “đi đêm,” rằng việc liên lạc giữa “Cụ Tổng” & “Ông Cố” với “Cụ Hồ” chỉ do Ông Ngô Đình Nhu bịa ra để bỡn Hoa Kỳ, đồng thời “các Tướng” cũng phịa như thế để có lý do mà “phản” Nhà Ngô.  Bên  ấy mạnh miệng nhất, và mạnh thế nhất.  Họ đưa Đại Tá Duệ đi khắp các Bang, qua Âu, qua Úc, tán dương sách lược Cách Mạng Nhân Vị, hoan hô lập trường chống Mỹ đổ quân, quyết tâm bảo vệ chủ quyền Quốc Gia, đề cao tinh thần yêu nước và khôi phục danh dự cho cố Tổng Thống và cố Cố Vấn họ Ngô cùng các cựu cộng sự viên . . .  Đại-Tá Duệ hăng say quá, nên tôi không thể nói gì chống lại ý ổng.

          – Còn về bên ông ?

          – Bên tôi thì có một điểm đặc biệt : ít người nhưng có uy tín hơn mọi người khác.  Giáo Sư Tôn Thất Thiện, Tiến Sĩ Lâm Lễ Trinh, Đổng Lý Quách Tòng Đức, . . .  Họ đã xác nhận là đã có tiếp xúc giữa hai Miền, nhưng chưa thành công, như mọi người đã biết.  Tuy nhiên, riêng tôi thì khác :  tôi có bằng chứng là đã có kết quả cụ thể thành công bước đầu. . . .

          – ? ? ?

          – Tôi đã tò mò mở đọc mật thư của Tổng Thống Ngô Đình Diệm gửi cho Cố Vấn Ngô Đình Cẩn.

          Người ấy kể cho tôi nghe nội dung của bức thư ấy, mà tôi chỉ nhớ đại ý như sau :

          Ngoài những tin-tức đã lọt ra ngoài, thật ra thì chính Tổng Thống Ngô Đình Diệm và ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu đã có nhiều đường dây liên lạc khác, bí mật, trực tiếp với Ông Hồ Chí Minh.  Không lẽ tự dưng mà vào đầu năm 1963 Ông Hồ gửi vào biếu Tổng Thống Diệm một cành đào─tất-nhiên là đã từng có trao đổi, thông cảm, thỏa thuận những gì trước rồi, đến lúc chín muồi thì mới bày tỏ cảm tình công khai.

          Cả hai, Ngô─Hồ đã qua quá trình dài ngày mặc cả với nhau.

          Đồng thuận trước nhất là không còn có binh lính Hoa Kỳ hiện diện tại Miền Nam.

          Miền Bắc gặp nhiều khó khăn : đối ngoại thì Nga-Cộng muốn “sống chung hòa bình”  (hòa hợp Bắc─Nam, ai lo phần nấy, không còn chiến tranh) ; Tàu-Cộng thì muốn chiến tranh, quyết đòi thống nhất (thôn-tính Miền Nam) ; đối nội thì Hồ muốn theo ý Nga, trong lúc Lê Duẩn & Lê Đức Thọ thì muốn theo ý Tàu.  (Việc này là một trở ngại chỉ mới xảy ra sau khi Ông Hồ đã gửi cành đào vào biếu Cụ Ngô.)

          Miền Nam cũng có khó khăn : đối ngoại thì bị Hoa Kỳ đòi đưa quân vào, trong lúc Giáo Hoàng  Giôn XXIII ủng hộ một nước Việt Nam thống nhất dưới quyền của Hồ Chí Minh ; đối nội thì Mặt Trận Giải Phóng ngày càng lớn lên, Phong Trào  Phật Tử Tranh Đấu rộng ra.  (Cả hai cũng đòi đuổi Mỹ như “ta”.)

          Đề nghị mới nhất là :  Thống Nhất Đất Nước, với Cụ Hồ Chí Minh là Chủ Tịch, Cụ Ngô Đình Diệm là Phó Chủ Tịch, Nước Việt-Nam Dân-Chủ Cộng-Hòa.  Như thế thì : về đối ngoại, Miền Bắc đáp ứng được yêu cầu của cả Liên Xô lẫn Trung Quốc, Miền Nam thoát khỏi áp lực của Hoa Kỳ ; cả hai Miền thỏa mãn được ý đồ của Vatican cũng như ước muốn của thế giới qua Pháp, Ý, Ấn Độ, Ba Lan ; về  đối nội, Miền Bắc hết đổ xương máu, noi gương Miền Nam mà tái thiết và phát triển ; Miền Nam vừa xóa bỏ Mặt Trận Giải Phóng vừa dẹp tan Phong Trào Phật Tử Tranh Đấu.  (Trước đó, Cụ Ngô đòi làm Thủ Tướng, hay ít nhất cũng là Bộ Trưởng Bộ Nội Vụ tức Bộ Công An, như đã yêu cầu từ hồi 1945-46, để có thực quyền, và có thể dành vài ghế Phó Thủ Tướng, hay Bộ-Trưởng, Thứ Trưởng, hay Tổng Cục Trưởng, cho Cố Vấn Ngô Đình Nhu và Cố Vấn Ngô Đình Cẩn ; nhưng đến phút chót thì phe Duẩn+Thọ không chịu, nên Cụ Hồ khuyên Cụ Ngô nhận chức Phó Chủ Tịch Nước để có vai-vế tương đương mà cũng có thể có vài Trợ Lý cho Phủ Phó Chủ Tịch Nước.  Cụ Hồ hy vọng là có Cụ Ngô và Ông Nhu bên cạnh thì sẽ vượt được thế lực của Lê Duẩn và Lê Đức Thọ.).

          Kết-luận là cả Tổng Thống Ngô Đình Diệm lẫn Cố Vấn Ngô Đình Nhu đều cần ý kiến thuận của Cố Vấn Ngô Đình Cẩn, trước khi chính thức thỏa hiệp với Chủ Tịch Hồ Chí Minh, dự trù sẽ cùng thình lình công bố một lần, để đặt cả thế giới trước một “sự đã rồi”, trong năm 1964 (sẽ thảo luận thêm, là vào ngày 7-7 hoặc 26-10 theo đề nghị của Cụ Ngô, hay là vào ngày 19-5 hoặc 2-9 theo đề nghị của Cụ Hồ). . .

          Tôi hỏi người ấy sao không phổ biến tin này sớm hơn.  Người ấy trả lời :

          – Mật thư chưa đến được tay “Cậu Cẩn” thì cả chế độ đã tiêu tan rồi.  Sau đó, tôi phải giấu kín, vì sợ nếu Đại Tá Duệ mà biết là tô i─tức là chính ổng─ đã không làm tròn sứ mạng của Ngô Tổng Thống tín cẩn giao cho, thì ổng sẽ hối hận khủng khiếp và căm thù tôi ghê gớm, không lợi ích gì cho cả hai . . .

          Tôi hỏi một câu cuối cùng :

          – Tại sao hôm nay ông lại muốn tôi công bố chuyện này ?

          – Vì Đại Tá Nguyễn Hữu Duệ đã chết.  Tôi định đợi đến 2-11-2013, kỷ niệm ngày giỗ lần thứ 50 của “Cụ Tổng” Ngô Đình Diệm và “Ông Cố” Ngô Đình Nhu thì sẽ tung ra.  Đây là kết quả cụ thể của cuộc mật đàm 2 bên, nếu không bị vụ binh biến 1-11-1963 phá hỏng thì hẳn nước ta đã là một Quốc Gia thống-nhất, thanh bình, thịnh vượng, hùng cường, nhờ ơn của nhị vị vĩ nhân, Khai Sáng Nền Đệ Nhất Cộng Hòa và La Sơn Phu Tử Tái Thế của Việt Nam.  Tôi sợ qua năm 2012 thì có “tận thế” theo lịch của người Maya, không còn cơ hội nào nữa ; đồng thời, tôi muốn thách ông, là người chống lại sáng kiến và nỗ lực của Nhà Ngô dàn xếp nội bộ giữa 2 Miền Nam+Bắc, xem ông có dám phổ biến bằng chứng thành công này (dù chưa viên-mãn) đến với quảng đại độc giả gần+xa ?

          Lời kết : “Người ấy” tuyệt đối “cấm”  tôi tiết lộ tên và địa chỉ trong khi còn sống, vì đây là “bí mật thâm cung”.

          Lê Xuân Nhuận   

          Thời Luận

 

 

Những Tin Cùng Chủ Đề Đã Qua:
Kamala Harris Sẽ Là Một Thảm Họa Cho Hoa Kỳ
Đối Chiếu Kế Hoạch Kinh Tế giữa Donald Trump và Kamala Harris
Những Yếu Tố Nào Giúp Cựu Tổng Thống Trump . . . .
Cuộc Chiến Khó Khăn Của Trump
Sến ơi là sến !
Tại sao gọi là Ba Tàu ?
Con Rối Biden và Chủ Trương Xã Nghĩa Hóa
Nói có chứng có mách và FBI đã nhận tội giàn dựng có thật
Joe Biden : Đồng Minh Không Đáng Tin cậy
Cựu Tổng Thống Trump Có Cơ Hội Đắc Cử Trở Lại ?
GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM THỐNG NHẤT HOA KỲ
TỔ ĐÌNH TỪ ĐÀM HẢI NGOẠI
615 N Gilbert Rd Irving TX 75061 - 6240 ĐT:(972)986 - 1019
Bạn là người online số:
3942740
Có 0 Khách Đang Online