Sonnet 2
Bài Thơ Ngắn 2 (Sonnet 2) Của Shakespeare - Sự Tàn Phá Của Thời Gian
When forty winters shall besiege thy brow
And dig deep trenches in thy beauty’s field,
Thy youth’s proud livery, so gaz’d on now,
Will be a tatter’d weed, of small worth held.
Then being ask’d where all thy beauty lies,
Where all the treasure of thy lusty days,
To say, within thine own deep-sunken eyes,
Were an all-eating shame and thriftless praise.
How much more praise deserv’d thy beauty’s use,
If thou couldst answer “This fair child of mine
Shall sum my count and make my old excuse,”
Proving his beauty by succession thine!
This were to be new made when thou art old,
And see thy blood warm when thou feel’st it cold.
William Shakespeare
https://en.wikipedia.org/wiki/Sonnet_2
Dịch :
Sự Tàn Phá Của Thời Gian
Tuổi đời khi đến bốn mươi
Vết nhăn trên trán ấy thời rãnh sâu
Một thời trai trẻ còn đâu
Giờ như cỏ dại úa mầu tàn phai.
Đâu rồi hình dáng đẹp trai
Đâu trang tuấn tú của ngày nào xưa
Lũng sâu đôi mắt bây giờ
Nhìn về quá khứ mịt mờ xa xôi.
Dáng xưa được khen hết lời
Nếu mà có được những người con xinh
Mang theo dòng máu của mình
Có người nối kiếp nhân sinh đây rồi.
Tre già măng mọc người ơi
Đó là hơi ấm khi trời giá băng.
Bùi Phạm Thành
Ngày 29 tháng 5 năm 2023