Đọc bài thơ “Gió Giao Mùa” của Thi Sĩ áo nâu Điều Ngự Tử Tín Nghĩa
Nhà bình thơ Lam Nguyên
Theo một số quan niệm về Thơ của các bậc Tiền bối thì Thơ : “Tình là gốc, Lời la cành, Thanh là hoa, Nghĩa là quả !”. Theo thiển ý của chúng tôi thì Thơ là một điều khó nói,khó luận bàn. Vì Thơ có muôn màu, muôn sắc nên quan điểm, cách nhìn về Thơ thường khác nhau. Tuy nhiên, có một điểm Đồng là khi Thơ làm cảm động lòng người thì phần đông đều thích đọc, thích nhớ ! Như câu :
Hỡi cô tát nước bên đàng,
Sao cô lại múc trăng vàng đổ đi !
Ta nghe thánh thoát, nhẹ nhàng một giai điệu ca da nhưng thật ra hai câu thơ trên của Thi sĩ Bàng Bá Lân.Đã ăn sâu vào lòng người ! Tiền bối bảo rằng Thơ nói chí, Thơ diễn tình, tả cảnh . . . Thơ đi với Thiền. Rồi Thơ hữu ngã, Thơ vô ngã, Thơ thiên nhiên . . . !
Hôm nay, vào những ngày Đông giá rét ở xứ Seattle này, chúng tôi lại được ấm lòng vì tiếp xúc một bài Thơ hay của Thi sĩ nhà Thiền :
Gió Giao Mùa
Điều Ngự Tử Tín Nghĩa
Gió đông về cây cỏ trụi trơ cành,
Mang theo gió lành lạnh với thế nhân,
Tội nghiệp những ai sống đời cơ cực,
Trọn kiếp người lê lết với hồng trần, . . .
Nhưng nghiệp đến biết toan tính thế nào . . .
Nếu không tu thì trọn đời vướng nghiệp !
Cố gắng tu thì thoát kiếp cho thân, . . .
Phát nguyện tu đừng tính toán xa gần,
Tất cả đó đều gieo thêm khổ lụy . . . !
Phát nguyện tu thì nên dùng lý trí,
Cố nương theo giáo lý của Phật trao,
Được như thế lúc nào cũng an lạc.
Gió đông lạnh vẫn còn nhiều hương ngát,
Của mùa thu còn bàng bạc qua đông,
Gió mùa thu hòa quyện gió mùa đông,
Đó là lý trung hòa cho đời sống.
Hương mùa thu trao dần vào đông lạnh,
Gió giao mùa thắm đượm quý làm sao,
Mát hay lạnh cũng chẳng có thế nào !
Tâm an lạc mới là điều quan trọng. . . .
Mạnh đông Quý mão - Dec. 12,2023.
Thi sĩ Áo Nâu Điều Ngự Tử Tín Nghĩa, với một tâm hồn xúc cảnh sinh Thơ nên lời thơ nhẹ nhàng, đầy chất đậm đã gây lòng người đọc một “tâm thuần cảm từ cảnh vật vào cảnh sắc thế nhân !”. Chúng tôi tâm đắc ở mấy câu :
Gió đông lạnh vẫn còn nhiều hương ngát,
Của mùa thu còn bàng bạc qua đông,
Cho chúng tôi chợt nhớ 2 câu của Thiền sư Mãn Giác (1052- 1096) :
. . . . . . . . . . . . .
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
Cụ Ngô Tất Tố dịch :
Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết,
Đêm qua sân trước một cành mai.
Thiền sư Mãn Giác có phải đã ghi dấu ấn trong lòng nhà thơ Áo Nâu nói trên hôm nay ! ?
Lam Nguyên - Seattle ngày đông rét . . . 2023.