XUÂN
Khi xuân lai láng đổ khung trời,
Hoa đào rụng cánh lúc nương nơi
Phất phơ gió thổi hoa tung gió
Làm động không gian dậy mạch đời
Trời bữa hôm nay pha sắc sữa
Muôn loài cây cỏ nhuộm màu xuân
Với giữa vườn non tươi dạo ấy
Lòng tôi sao thấy mãi bang khuâng.
*
* *
XUÂN CẢM
Nắng mộng, xuân về cài mơ tưởng,
Không gian toàn đượm vẻ yêu đương ;
Hoa xuân nở, lòng tôi cùng nở
Theo gió, hương bay đến vạn phương.
Hỡi Thích Tôn ! Người là chơn lý
Đem lại cho đời những sắc hương ;
Lòng người như cảm đến lòng tôi,
Người đã bảo... Ấy tình cao thượng
Thương ! Thương cả muôn loài cây cỏ
Tình cao xa và rộng vô biên
Xem thế giới bằng giải đất liền
Tất cả chúng sinh là con đẻ
Ô! Người đẹp - Lòng người quá rộng
Như xuân về rủ khắp trần gian
Giờ đây có vô số điệu đàn
Tu giải thoát
Đạo màu người đã tỏ
Lòng tôi chỉ có người thấu rõ.
XUÂN THƠ
Những hoa xuân phơi phới
Phất cánh giữa sương mù
Thi sĩ động tâm hồn
Tung bay đầy vũ trụ.
Năm 24 tuổi
*
* *
TIẾNG GỌI
Kính tặng các thầy Pháp sư hoằng pháp
Ta nghĩ đến cuộc đời vô hạn
Nên khi nghe tiếng gọi của lòng:
Mặc dầu kia sống chết long đong
Ta không chút buồn đau, khổ não...
*
Ta đi - đi đến tận phương trời,
Ôi, nhiệm vụ ! và ôi ! l ý tưởng
Đem hồn ta chia thành muôn mưởn,
Buộc vào ta trăm nỗi khó khăn...
*
Ta mãi đi trong đời kiếp trược
Tha hồ dạo khắp cõi hằng sa
Ta ngừng giữa bể khổ bao la
Xẻ lòng thương ban khắp nhân loại.
*
Ta đi, đi đến tận phương trời
Toàn nhiệm vụ, toàn nơi lý tưởng
*
* *
BẰNG PHẲNG
Buổi mai đầy êm ái
Vũ trụ vẻ hồn nhiên
Xuân rủ hoa cũng nở
Vui sống mãnh bình yên
Bằng phẳng lòng ta bằng phẳng dịu
Khắp hồn không vương chút ưu tư
Nhẹ nhẹ trôi đi ngày tiếp ngày
Những ngày lòng ta không ước vọng
Không ước vọng mà phải đâu buồn chán
Là sống hư sinh như đôi kẻ tưởng lầm
Nếu đời phải phồn hoa phải cười reo mới sống
Thì mùa xuân không nở trong vườn hoang
Và hoa núi chẳng cầm tay nắng mộng
Ôi sung sướng! Lòng ta không ước vọng
Tâm như như ta vui sống những ngày
*
* *
TIẾNG CHUÔNG CẢNH TỈNH
Trăng sáng sau khi trời mới tạnh,
Hiên ngoài thoang thoảng gió hương đưa,
Tiếng chuông ngân ngợi trong đêm vắng,
Thử hỏi hồn ai đã tĩnh chưa ?
*
* *
THƠ HAI CÂU
Vũ trụ thâu vào đôi mắt tuyến
Bao hàm sự lý một tâm linh.
*
* *
XẢ THÂN
Gót đạo sĩ bốn phương trời rảo bước
Cõi Ta bà đâu chẳng phải nhà ta
Một mình đi với bình bát ca sa,
Đói xin ăn dưới gốc cây nằm ngủ
Mùi phú quý mặc ai người hưởng thú,
Bả vinh hoa ta nào có thiết gì;
Chỉ một niềm tu huyện đạo từ bi
Diệt phiền não cõi lòng thường thanh tịnh
Có ly dục mới rõ điều huyền bí
Tạo pháp thuyền ra cứu khổ chúng sinh
Hạnh phúc là đời sống rất yên lành,
Tu giải thoát đạo thuyền càng cao quý.
*
* *
ĐỜI HOA
Hoa thu không nắng cũng phai màu
Trên mặt người kia in nét đau
Xuân Diệu
Vừa mai hoa nở rất tưng bừng...
Sắc đẹp xui người gợi ái ân.
Nhưng đến chiều hoa màu thắm nhạt
Theo gió hương bay cánh rụng dần !
Thấy hoa lòng cảm, dạ bồi hồi...
Tưởng đến thân người cũng thế thôi !
Trong khoản trăm năm đâu có mấy ?
Đời người ngắn ngủi quá người ôi !
*
* *
TIẾN LÊN ĐƯỜNG ĐẠO
Trên đường đạo nhiều khi ta khổ sở
Nhưng một lòng hăng hái tiến không thôi!
Mặc dầu thay non nước có đổi dời
Nay cuộc thế xoay vần cùng tan hoại!
Ta cũng nguyện muôn đời tinh tiến mãi,
Không có gì ngăn ngại được lòng ta;
Nhập tâm hồn với vũ trụ bao la
Cùng bản tánh một tòa đầy ánh sáng
Kìa đời là vô thường là chớp nhoáng
Là mây bay gió thoảng bọt bèo tan,
Là thành sầu bể thảm khôn ngăn
Đang chứa chất muôn ngàn sanh chúng khổ.
Mà mùi đạo là cha lành đương vồ vỗ.
Là chơn sư đang giải tỏ nỗi hôn trầm,
Đặng đưa người thoát khỏi bến mê tâm,
Đồng chứng quả "Chơn thân bất hoại"
Ta nguyện tiến, tiến hoài và tiến mãi
Để vượt qua khổ hải nhẹ nhàng hơn
Rồi dắt dìu sanh chúng bước lên đường
Ra khỏi chốn niên trường đầy khổ não
...
Ta nguyện tiến, tiến hoài và tiến mãi.
*
* *
SÁNG TẠO
Kình tặng giác linh Sư huynh Mật Khế
Đời ta ta sáng tạo
Lập chí như núi cao
Ngang tàn giữa nhân thế
Vĩ đại biết là bao !
Đời ta ta sáng tạo
Lập chí như núi cao
Vạch một thiên lịch sử
Rực rỡ biết là bao !
*
* *
I
Tôi ưa sống cái đời trôi nỗi,
Như chiếc bèo giữa biển đại dương.
Tôi muốn đời tôi trong khổ hải,
Cùng muôn loài chịu kiếp đau thương.
(Trong bài chung kiếp)
Vũ trụ không thời gian
Mỗi năm xuân lại đến
Trên những nhánh hoa mai
Sương sa đầy lưới nhện